Mãn Đường Hoa Thải

Chương 135 : Trảm tử

Người đăng: Bạch Tiểu Thái

Ngày đăng: 23:39 01-01-2025

Trường An thành, ngoại ô phía tây, dịch quán. Bất chợt có tiếng "Ọe" vang lên, một viên nha lại chạy đến cửa nôn mửa, vừa ngẩng đầu lên, liền thấy trên quan đạo bụi đất tung bay. “Huyện úy đến rồi.” “Thi thể ở đâu?” “Mời vào trong, chỗ này nằm ở phía tây sông Phong, thuộc phạm vi quản lý của huyện Trường An chúng ta.” “Đừng tính toán mấy chuyện này, mau mang người đến tra hỏi.” Nhan Chân Khanh bước nhanh vào dịch quán, mùi tanh hôi lập tức xộc vào mũi. Trong dịch quán, các tiểu nhị và khách trọ đang bị nha dịch áp lấy hỏi chuyện. “Đêm qua, tiểu nhân đã nghỉ ngơi. Nghe thấy hung đồ quát mắng, không dám lên tiếng. Trời tối quá, không nhìn rõ mặt bọn chúng, chỉ biết là chúng đã đưa vị khách quan trung niên kia đi…” Sau khi nắm được sơ bộ tình hình, Nhan Chân Khanh dẫn theo ngỗ tác kiểm tra thi thể. Ngỗ tác bước vào vũ phòng, nhìn cảnh tượng khủng khiếp trước mặt mà chậc chậc cảm thán. “Trừ người bị cắt cổ ra, những người khác đều bị trảm tử.” Ngỗ tác chỉ vào một thi thể, cẩn thận quan sát vết thương, giải thích thế nào là “trảm tử”. “Huyện úy mời xem, vết cắt phẳng mịn, đủ thấy hung khí là một thanh đao cực kỳ sắc bén, vừa nặng lại dài, hung đồ sở hữu khí lực cực lớn, nên mới có thể một nhát chém đứt. Ta suy đoán, có lẽ là do một lão binh cầm thanh mạch đao cán dài gây ra.” “Làm sao xác định được?” “Vết thương đa phần tập trung ở cổ, vai và khuỷu chân, đây là thói quen của lão binh khi ra trận giết địch, bởi những vị trí này giáp trụ không thể che phủ. Trong khi đó, cách giết người của du hiệp hay cường đạo thường nhanh gọn dứt khoát, vết thương chủ yếu ở tim. Huyện úy xem thử, trong phòng có ai bị vết thương xuyên tim phổi không?” Nhan Chân Khanh gật đầu tán thành, nói: “Đúng là do lão binh gây ra.” Hắn bước vào chính phòng, không ngại vết máu bẩn, định cúi xuống kiểm tra thi thể của thủ lĩnh người Hồi Hột. Đúng lúc bên ngoài dịch quán truyền đến tiếng ngựa hí, một đội nha dịch chạy nhanh vào. “Vụ án này do Kinh Triệu Phủ tiếp nhận! Toàn bộ quan lại của huyện nha lập tức lui ra.” Nhan Chân Khanh quay đầu, nhìn thấy cả Kinh Triệu Doãn Tiêu Cảnh cũng đích thân đến. Hắn bất đắc dĩ dừng động tác lại, bước lên chào hỏi. “Thanh Thần đến nhanh thật.” Tiêu Cảnh nói: “Ngày mai đã là Trung Thu, lại xảy ra vụ án thảm khốc thế này.” Nhan Chân Khanh thoáng nghe trong giọng điệu của Tiêu Cảnh có vẻ như đang vui sướng trên nỗi đau của người khác, bèn trầm ngâm nói: “Án này xảy ra trong địa phận huyện Trường An, ta khó tránh trách phạt…” “Hu!” Tiếng ngựa hí lại vang lên, một tiếng quát lớn vọng đến dịch quán. “Bắc nha Long Vũ quân Tả trung hậu Quách Thiên Lý, phụng mệnh đốc án! Kinh Doãn đâu?!” Một vị đại tướng oai phong lẫm liệt, tay đặt trên chuôi đao, đến thẳng vũ phòng, quét mắt nhìn một vòng rồi mắng: “Thật ghê tởm! Chém giết lung tung thế này, kẻ ra tay không phải biên quân thì cũng là thổ phỉ.” Nói xong, hắn đi về phía Tiêu Cảnh, thấy Nhan Chân Khanh, liền quát ngay: “Tiểu quan lui xuống, đây không phải vụ án mà ngươi có thể nhúng tay!” “Lui!” Long Vũ quân hét lớn, lập tức đuổi hết quan viên của huyện nha Trường An ra ngoài. Lúc này Quách Thiên Lý mới nói: “Đại tướng quân lệnh ta đốc án, có chắc vụ này liên quan đến Bùi Miện không?” “Chắc chắn.” Tiêu Cảnh khẳng định: “Người bị mang đi chính là Bùi Miện, còn bọn người Hồi Hột này e rằng không thể tách rời Đông Cung.” “Lập tức tìm Bùi Miện, đại tướng quân muốn gặp hắn.” Đang nói, lại có khoái mã phi đến. “Kinh Doãn, đã… đã tìm thấy Bùi Miện rồi…” ~~ Nhan Chân Khanh trở lại Trường An huyện nha, vừa đi vừa phân tích những gì đã chứng kiến trong ngày. Vốn tưởng rằng Bùi Miện án đã được giải quyết xong, không ngờ lại xảy ra một vụ đại án khác, vô tình giúp Hữu tướng phủ dẫn xuất đội thương nhân Hồi Hột được Đông Cung bí mật nuôi dưỡng. Lòng hắn dần dần bất an, không còn tâm trạng ngồi xử lý công vụ, liền quay về nhà. “A Lang, sao hôm nay về sớm thế?” Vi Vân vừa bước ra chào đón, Nhan Chân Khanh lập tức hỏi: “Tiểu tử kia mấy ngày nay không ở nhà sao?” “Đúng vậy.” Vi Vân cười đáp: “Tuế khảo đắc bảng thủ, đang ở lại Đỗ trạch đến Trung Thu. Bây giờ cả Trường An đều nói giải nguyên năm nay là đệ tử của ngươi. Tam nương vừa rồi còn lẩm bẩm rằng, sau tết Trung Thu phải dẫn hắn đi bái kiến đại a gia và đại a nương của nàng.” “Ngươi nói với Liễu phu nhân một tiếng, bảo hắn ở yên trong nhà cho ta.” “Có chuyện gì sao?” “Gió mạnh mưa lớn chẳng ngừng, đừng để bị ướt lạnh.” ~~ Sáng sớm, Đỗ Ngũ Lang đọc sách một lúc, không biết từ khi nào đã gục xuống bàn mà ngủ thiếp đi. Khi tỉnh dậy, đã đến trưa. Hắn đi sang tây sương tìm Tiết Bạch, đẩy cửa vào lại không thấy người đâu. “Lại đi đâu nữa rồi?” Tìm từ hậu viện ra đến tiền viện vẫn không thấy bóng dáng, thì người gác cửa vội vàng chạy tới, nói rằng có người đến tìm Tiết lang quân, không chịu tự báo danh, nhưng rõ ràng là môn hạ nhà quyền quý. Nghe vậy, Đỗ Ngũ Lang cảm thấy tê cả da đầu, với kinh nghiệm phong phú, hắn không vội tiết lộ Tiết Bạch có nhà hay không, chỉ dặn người gác cửa mời khách đến đại sảnh gặp mình, rồi ngồi xã giao bằng vài câu chuyện phiếm nhàm chán. “Sao lại biết đến Đỗ gia chúng ta tìm Tiết Bạch… Được rồi được rồi, Toàn Phúc, ngươi đi xem Tiết Bạch đã dậy chưa.” Không ngờ, Tiết Bạch lại từ đâu biến về, ngáp một cái, trông như vừa mới tỉnh ngủ. Nếu không phải Đỗ Ngũ Lang quá hiểu hắn, thì còn tưởng vừa rồi mình nhìn nhầm mới nghĩ rằng hắn không có ở nhà. Tiết Bạch chỉ thoáng liếc nhìn người đến, liền hỏi: “Phò mã muốn gặp ta?” “Suỵt, đừng lên tiếng.” “Không sao, không cần phải trốn trốn tránh tránh, đi thôi.” Nhìn xem một màn này, Đỗ Ngũ Lang thầm đoán Tiết Bạch lại làm chuyện gì đó ghê gớm, nhưng đã được chính mình lỡ vô tình che giấu. ...... Bình Khang phường, Hàm Nghi công chúa phủ. Giữa trưa, Lý Nương nhất quyết bắt Dương Hồi uống vài chén với mình. Lúc này, trên má nàng vẫn còn đỏ hồng vì men say, tựa vào vai Dương Hồi, tự thuyết tự thoại. “Phò mã, ta thấy dạo này Lý Hanh càng lúc càng không được lòng Thánh nhân. Phế hắn đi, lập bào đệ ta làm Thái tử, sau này chúng ta mới có thể sống vui vẻ.” “Đừng nói những lời như vậy, Thánh Nhân không thích nghe.” Lý Nương mất hứng, liền cắn mạnh vào vai Dương Hồi, vì hơi say, cũng không còn biết giữ chừng mực. Dương Hồi đau đớn, đành phải giải thích: “Thánh nhân trong lòng luôn mong trường sinh bất lão, nhưng ngươi suốt ngày cứ tính đến chuyện nên làm gì sau khi hắn băng hà, làm sao hắn có thể vui được? Vì thế mới nói tranh ngôi Thái tử rất khó, mỗi lần ngươi cảm thấy chỉ còn thiếu một chút, liền tỏ ra nôn nóng, thì tâm tư của Thánh Nhân lại càng khó lường, đây gọi là hăng quá hoá dở.” Hơn mười năm can thiệp vào trữ vị chi tranh, kinh nghiệm của hắn không thiếu, lý lẽ cũng rất rõ ràng. Chỉ tiếc, những vương tôn công tử như hắn mắc chung một bệnh, chính là tự cao tự đại. Lý Nương thì không thèm nghe lý lẽ chút nào, nổi giận quát: “Là ta sai? Ngươi trách ta sao?” “Ai…” Đối diện với cô công chúa đã quen được nuông chiều, không thể giảng đạo lý, Dương Hồi thở dài, không nói thêm nữa. “Hôm nay sao lại gọi Tiết Bạch đến?” Lý Nương hỏi: “Người khác vừa nói chúng ta cấu kết, không sợ bị phát hiện sao?” “Nếu chúng ta không liên lạc với hắn, hắn cũng sẽ không tự tìm đến chúng ta.” Dương Hồi đáp: “Gọi hắn đến gặp, chấp nhận một chút rủi ro, mới có thể nắm giữ được hắn trong tay.” “Ý gì?” “Khống chế hắn, buộc hắn cùng hội cùng thuyền với chúng ta. Nếu lỡ mọi chuyện bại lộ, cùng lắm chúng ta chỉ bị Thánh Nhân trách mắng vài câu, còn hắn thì chắc chắn mất mạng. Vì vậy, càng tiếp xúc nhiều, chúng ta càng nắm nhiều điểm yếu của hắn. Huống hồ, chúng ta còn biết rõ thân phận của hắn.” “Không hổ là phò mã của ta…” Một lúc lâu sau, khi men say của Lý Nương gần như tan, Tiết Bạch mới đến. Nàng lập tức lại mất hứng, đứng dậy, bước đến trước mặt Tiết Bạch, trách mắng vài câu. “Bây giờ mới tới, tiểu tử ngươi không biết mình đang làm việc cho ai à?!” Tiết Bạch bình thản nhìn nàng, hỏi: “Công chúa giờ không sợ ta nữa sao?” Lý Nương chống nạnh, ngẩng cao đầu đáp: “Ngươi không phải ma quỷ, bản công chúa sợ ngươi làm gì?” “Công chúa say rồi.” “Thập Bát Nương, ngươi quả thực say rồi.” Dương Hồi đành phải bước tới dìu nàng về. “Ta không say.” Lý Nương nói: “Nếu ngươi đã là người của chúng ta, hãy bàn xem bước tiếp theo làm sao phế truất Lý Hanh, lập bào đệ ta làm Thái tử.” Dương Hồi lại phải trấn an nàng, rồi quay sang hỏi Tiết Bạch: “Ta bảo ngươi lén đến, sao ngươi lại đến công khai như vậy?” “Chuyện này sớm muộn gì cũng không qua mắt được người hữu tâm. Nếu có ai hỏi, phò mã cứ thẳng thắn trả lời muốn cùng Tiết Đả Bài hóa thù thành bạn.” Tiết Bạch không ngốc, nếu lén gặp nhau mà bị phát hiện, tội lỗi của hai bên sẽ hoàn toàn khác nhau. Lúc tuế khảo là xuất phát từ bất đắc dĩ, đành phải mạo một lần hiểm, giờ không nên để Dương Hồi nắm thêm nhược điểm nào nữa. Dương Hồi không hài lòng, lại cảnh cáo: “Nếu có ai hỏi về thân thế của ngươi thì sao?” Tiết Bạch đáp: “Thực thoại thực thuyết là được, chỉ riêng chuyện thân khế, phò mã có thể nói rằng chưa từng thấy bản thân khế đó của ta.” “Ngươi!” Lý Nương chợt phát hiện, mình bị lừa. Tiết Bạch đã cầm một bản tội chứng của Đông Cung đổi lấy thân khế, kết quả tội chứng đó được dùng để bảo vệ hắn, thân khế cũng trở lại tay hắn, giờ hắn còn nói những lời như vậy. “Ngươi dám lừa bản công chúa? Ta sẽ vạch trần thân thế của ngươi!” “Đều là người nhà cả, hà tất nội đấu?” Tiết Bạch nói: “Ít nhất lần hợp tác này chống lại Đông Cung cũng rất hiệu quả.” Dương Hồi bất giác cảm thấy tiểu tử này khó mà kiểm soát, hoàn toàn không giống một thiếu niên 16 tuổi, nhưng vẫn muốn thử chế ngự hắn. Hắn đi vài bước, nói: “Ngày mai Trung thu ngự yến, ngươi sẽ đi chứ?” “Vâng.” “Có cách nào giúp Thịnh Vương lấy được hoan tâm Thánh Nhân không?” Tiết Bạch trầm ngâm: “Hiện tại chưa phải lúc ra mặt, Lý Hanh trông có vẻ nguy nan, nhưng thực chất chưa đe dọa được Thánh Nhân. Lúc này mà tranh sủng, sẽ chỉ khiến Thánh Nhân không vui.” “Thoái thác?” Lý Nương quát: “Khi ngươi cần chúng ta ra tay thì viện lý do hay lắm, đến lượt chúng ta cần ngươi ra tay thì lại thật nhiều lý lẽ!” Dương Hồi tuy hiểu ý của Tiết Bạch, nhưng vẫn châm chọc: “Ngươi sẵn sàng dâng món xào, dâng bài, dâng thơ cho Quắc Quốc phu nhân, nhưng bây giờ nói muốn hiệu trung Thịnh Vương thì lại chẳng có chút thành ý nào?” Với Tiết Bạch mà nói, trước mắt trướng danh vọng, khuếch trương nhân mạch, tranh Thánh quyến, chuẩn bị bước chân vào chốn quan trường, âm thầm tích lũy thực lực mới là chính đạo. Nếu sớm nhảy vào trữ vị chi tranh, sẽ khiến Lý Long Cơ chán ghét, lại còn là tranh cho người khác, thì chẳng được lợi ích gì. Trước đây vì bất đắc dĩ, nên hắn buộc phải gõ mạnh vào Đông Cung một côn, nhượng Đông cung thành thật lại. Giờ đôi phu thê này còn muốn lợi dụng hắn để gây chuyện. Vì hắn không có quyền thế như Ca Nô, nên bọn họ luôn nhìn hắn bằng ánh mắt khinh thường. Nói trắng ra, hai kẻ này không biết nhìn trước nhìn sau, nếu không cho bọn họ thấy chút bản lĩnh, bọn họ sẽ lập tức lấn lướt, không coi ai ra gì. “Phò mã muốn thành ý, chúng ta tất nhiên phải đáp lại. Nhưng...” “Ngươi còn tính bịa chuyện?! Lúc đó đã nói rõ điều kiện rồi.” “Thế thì tanói thật.” Tiết Bạch chậm rãi nói: “Chỉ sợ nếu ở ngự yến quá mức gần gũi với ta, sẽ gây rắc rối cho Thịnh Vương.” “Hừ.” “Công chúa, phò mã, hai người chưa nghe nói sao?” “Nghe gì?” “Án mạng.” Tiết Bạch nói: “Gần đây xảy ra hai vụ án mạng. Thứ nhất, có tám thương nhân Hồi Hột chết tại dịch quán ở phía tây ngoại ô Trường An.” Dương Hồi hờ hững: “Liên quan gì đến chúng ta?” “Phò mã đừng vội.” Tiết Bạch đáp: “Vụ án thứ hai, ở vùng hoang dã phía đông ngoại ô Trường An. Có lẽ ngay lúc này, quan phủ vừa tìm thấy thi thể của Bùi Miện.” “Ngươi nói gì?!” Dương Hồi đột ngột đứng dậy, vô cùng kinh ngạc, hỏi: “Là các ngươi làm sao?” Tiết Bạch không trả lời, chỉ khẽ mỉm cười. “Các ngươi…” Dương Hồi mở miệng, nhưng không biết nói gì tiếp. Những ngày gần đây, ngay cả việc lén lút đi gặp tình nhân bên ngoài, hắn cũng chưa thực hiện được. Vậy mà Tiết Bạch đã tìm ra Bùi Miện, còn giết chết rồi. Nghĩ kỹ lại, Tiết Bạch thản nhiên tiết lộ chuyện này, chẳng lẽ hắn không sợ bị tố giác sao? Nhưng không có chứng cứ, quan trọng hơn là tố giác thế nào? Nếu lỡ bị liên đới vào vụ này, phủ công chúa cũng chưa chắc gánh nổi tội. Sau khi nghe xong, hai vợ chồng này đều mất bình tĩnh, Lý Nương lại bắt đầu cảm thấy sợ hãi, còn Dương Hồi thì hoàn toàn không biết phải làm gì. Bọn họ vốn định nắm thóp Tiết Bạch trong tay, giờ lại phát hiện hắn khó đối phó vô cùng. Bọn họ vốn định trói Tiết Bạch trên cùng một con thuyền, giờ lại lo lắng bị lôi lên thuyền của hắn. ~~ Ngoại ô phía đông thành Trường An, thôn Hoàng Đài, thuộc địa giới huyện Vạn Niên. Trong vùng hoang dã, cỏ dại mọc um tùm, đúng như câu “Ly ly nguyên thượng thảo, nhất tuế nhất khô vinh.” “Kinh Doãn, đã tìm thấy đầu rồi, có thể xác nhận chính là Bùi Miện.” “Đưa ta đi xem…” Tiêu Cảnh đích thân đi qua đồng hoang, đến khi nhìn thấy thi thể rời rạc kia, cố gắng kìm nén cảm giác buồn nôn, cúi người xuống, cẩn thận quan sát. Bùi Miện đến chết vẫn còn trợn tròn mắt, ánh mắt chứa đựng nhiều cảm xúc phức tạp. Là người xuất thân từ vọng tộc, tài năng xuất chúng, mang chí lớn vươn cao, có lẽ hắn không thể ngờ mình lại chết trong tình cảnh này. Ngỗ tác của Kinh Triệu Phủ lại gần, chỉ vào đầu người, thấp giọng nói: “Kinh Doãn mời xem, trước khi chết, hắn đã chịu nỗi thống khổ cực lớn, hung đồ đã tra tấn, thẩm vấn hắn ta.” “Nhưng hà tất chặt đầu?” “Hoặc là vì trút giận, hoặc là để tế lễ, hoặc chỉ đơn giản là do hung đồ tàn nhẫn vô đạo.” “Thi thể không được chôn cất, thậm chí bị ném ngay bên quan đạo, đủ thấy hung đồ không hề sợ bị phát hiện.” “Suỵt.” Tiêu Cảnh liếc qua Long Vũ quân đang đến gần phía sau. Việc hung đồ cố ý để người khác phát hiện thi thể, chứng minh hung án không phải do Đông Cung gây nên, tuy nhiên hắn không cần phải nhắc nhở quân Long Vũ điều này. Tiêu Cảnh cần làm, là giúp Hữu tướng phủ tóm được điểm quan trọng nhất của cả vụ án. “Đem đầu về dịch quán xác minh lại, xem thử có phải đội thương nhân Hồi Hột đã gặp gỡ Bùi Miện không.” “Tuân lệnh.” ...... Tiêu Cảnh cũng không ngại vất vả, vì án này mà chạy ngược chạy xuôi cả ngày. Đến chiều tối, vẫn không ngừng phi ngựa chạy tới Hữu tướng phủ, cặn kẽ bẩm báo từng chi tiết nhỏ. So với người khác, Tiêu Cảnh và Lý Lâm Phủ có mối quan hệ thân thiết hơn. Trước đây, khi làm Bộ Hộ Thị lang, Tiêu Cảnh từng đọc nhầm chữ “Phục Lạp” thành “Phục Liệp”, từ đó được gọi đùa là “Phục Liệp Thị Lang” ngang hàng với biệt danh “Sinh Hoẵng Tể Tướng” của Lý Lâm Phủ. Gặp Tiêu Cảnh, Lý Lâm Phủ thậm chí không cần che mặt sau bình phong. “Lão binh biên quân ra tay? Là thế lực nào?” “Hiện tại chưa rõ.” Tiêu Cảnh đáp. “Dấu vết được xóa rất sạch, dị thường sạch sẽ. Từ khi nhậm chức ở Kinh Triệu phủ đến nay, hạ quan chưa từng thấy hung đồ nào lão luyện như vậy, đến mức không để lại cả dấu móng ngựa hay vết bánh xe.” Lý Lâm Phủ cau mày, ánh mắt lộ vẻ cảnh giác, nói: “Thật càn rỡ, thành Trường An tuyệt không dung thứ ám sát án man rợ như vậy phá hư quy củ.” Hắn chưa từng ra lệnh ám sát ai, chỉ thích dùng Đường luật phá gia diệt môn, nhưng chính vì có quá nhiều kẻ thù, nên hắn rất ghét ám sát. “Vâng.” Tiêu Cảnh nói. “Tuy nhiên, mấu chốt của vụ án vẫn là ở Đông Cung...” “Dù thế, cũng phải tìm ra hung thủ chân chính!” Lý Lâm Phủ nghiêm túc dặn dò thêm lần nữa, quyết định tăng cường phòng bị cho phủ của mình. Sau đó, hắn mới chuyển sự chú ý sang kế hoạch đối phó Đông Cung. “Chứng cứ đầy đủ chứ?” “Đủ.” Tiêu Cảnh đáp. “Lần này mọi thứ đều rất rõ ràng, Đông Cung biết triều đình đang truy bắt Bùi Miện, nhưng vẫn phái đội thương nhân Hồi Hột đến gặp hắn ta. Bất luận là đưa tiễn hay là diệt khẩu, không thể chối cãi.” Lý Lâm Phủ dạo bước, trầm tư suy nghĩ. Lý do hắn đối phó Thái tử không có nhiều tư tâm như con cái của Võ Huệ Phi, thực chất rất nhiều lúc là được Thánh Nhân ngầm đồng ý, nên hắn mới không ngần ngại ra tay. Vấn đề ở chỗ, chuyện lần này sẽ gây cho thế lực của Thái tử tổn hại bao nhiêu? “Có thể phế truất Thái tử không?” “Sẽ cố gắng hết sức, nếu không thành, ít nhất cũng phải chặt đứt vây cánh của Thái tử.” ~~ Đêm đó, Tiêu Cảnh đến phủ của An Lộc Sơn tại Đạo Chính phường, truyền đạt ý định của Lý Lâm Phủ. Đạo Chính phường nằm gần Hưng Khánh Cung, Thánh nhân ban cho An Lộc Sơn phủ đệ tại đây, chính là để tiện triệu hắn vào cung, đủ thấy Thánh quyến của An Lộc Sơn lớn thế nào. “Hữu tướng chẳng phải vừa mới trừ Phòng Quản sao? Thái tử còn thế lực gì nữa?” Tiêu Cảnh ngẩng đầu lên, không biết An Lộc Sơn thật sự ngu ngốc hay chỉ giả vờ, đành phải nhắc nhở: “Vây cánh lớn nhất của Thái tử hiện giờ có hai người, mà cả hai đều là chướng ngại trên con đường thăng tiến của An Đại Phủ.” “Hắc hắc hắc.” Lúc này, An Lộc Sơn mới cười ngây ngô. Hiện tại, hắn kiêng dè nhất hai người. Một là cựu Tiết độ sứ Phạm Dương, Bùi Khoan, người có uy danh rất lớn ở phương Bắc, cản trở hắn chưởng khống Hà Bắc. Hai là Tiết độ sứ tứ trấn Vương Trung Tự, người luôn bất mãn với hắn, vả lại là người hắn rất e sợ. “Ngoài ra Đông Cung có thể cấu kết với người Hồi Hột, chắc chắn cùng Vương Trung Tự khó thoát khỏi liên can.” Tiêu Cảnh nói: “Ta sẽ điều tra kỹ danh tính những người Hồi Hột đó. Nếu phát hiện mối liên hệ với Vương Trung Tự, An Đại Phủ chỉ cần phối hợp tại ngự yến ngày mai là được.” “Hảo, Tiêu kinh doãn vừa lên tiếng, Hồ nhi liền phối hợp ngay lập tức.” An Lộc Sơn cười hề hề nói: “Nhưng cớ gì không phải người Khiết Đan bảo vệ Bùi Miện mà lại là người Hồi Hột?” “An Đại Phủ thật cao minh.” Tiêu Cảnh nói: “Còn về Bùi Khoan…” “Chuyện này dễ, chỉ cần Hồ nhi nói với Thánh nhân một câu thôi.” Rất nhanh, Tiêu Cảnh cùng An Lộc Sơn đã thỏa thuận xong xuôi. Tiêu Cảnh trầm ngâm, rồi nghiêm túc hỏi một chuyện: “Dám hỏi An Đại Phủ, có phải ngài đã phái lão binh giết Bùi Miện và những người Hồi Hột đó không?” An Lộc Sơn đột nhiên trừng mắt, vẻ mặt hài hước biến mất, sát khí bùng phát. “Ngươi nói cái gì?!” Tiêu Cảnh hoảng hốt, không tự chủ được lùi lại hai bước, lẩm bẩm: “Nhưng án này chắc chắn là do lão binh biên quân gây nên… Trong thành Trường An, ít ai có thể làm được.” An Lộc Sơn nhanh chóng trở lại vẻ ngây ngô, lắc đầu liên tục, mỡ trên mặt rung rinh hai bên, nói: “Không phải Hồ nhi làm, Hồ nhi nào dám gây ra vụ án kinh thiên động địa thế này?” Mặc dù nói vậy, nhưng An Lộc Sơn biết rõ Tiêu Cảnh không tin lắm. Sau khi Tiêu Cảnh rời đi, hắn lập tức nổi giận, vung roi đánh mạnh vào người hầu bên cạnh. “Ai?! Ai dám vu oan cho ta? Giết hắn ngay cho ta!” _________ *ngỗ tác: pháp y. *đại a gia và đại a nương: cha mẹ nuôi. (trong truyện là huynh tẩu của Nhan Chân Khanh nhận Nhan Yên làm con thừa tự lúc nhỏ) *phục lạp: là tên gọi của hai loại lễ cúng cổ đại. '伏' (phục) là vào ngày lễ vào mùa hè, '腊' (lạc) là vào tháng 12 âm lịch. *phục liệp: có nghĩa là quan lại không có học thức.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang